18 tháng 12, 2009

Đời Lục Bình Trôi (4h04 ngày 1-4-2009)

Nhà tui ngày xưa nằm sát mé sông lớn, cứ mỗi khi nước lớn nước ròng, con sông mang theo những đám lục bình lớn nhỏ. Những tai lục bình cứ xơ xác tơi tả vì bị sóng nước dập vùi trên suốt đoạn đường trôi nổi của nó.., thế nhưng chỉ cần chúng vô tình tấp vô một nơi nào đó cố định là chúng lập tức bám rể và sinh sôi nảy nở, bất chấp mọi nguồn nước mọi địa hình, thời tiết…Lục Bình là vậy đó




eiccr02.jpg picture by huutienvl


Xóm bờ sông của tui kéo dài từ chân cầu Vòng cho đến ngã ba sông trại chăn nuôi heo Phước Thọ. Cứ mỗi sáng thức dậy, bước ra bờ sông mà nhứt là vào mùa này nữa nè…Lúc nào tui cũng thấy rợp trời một màu tím bông Lục Bình nở dọc theo mé sông. Bông lục bình chỉ nở rộ đồng loạt vào buổi sáng, chừng xế trưa là đã tàn hết chỉ còn lát đát vài bông nở trể mà thôi…



Eichhorniacrassipes01.jpg picture by huutienvl



Trước nhà tui cũng có một đám lục bình có thể nói là bự nhất xóm. Bởi nhờ bờ sông trước nhà tui bị lõm vô, tạo một khoảng trống như cái eo hay như cái vịnh mini vậy. Cho nên Lục Bình cứ tự nhiên mà trôi tấp vô theo từng con nước, chỉ một thời gian ngắn thì mé sông trước nhà tui nghẹt cứng lục bình mà khỏi cần đi vớt mà cũng không cần cắm cây giữ cho chúng không bị sóng ghe tàu đánh bật ra giữa dòng sông nữa.... Cả xóm tui nhà nào cũng có một đám lục bình trước nhà, nhưng khác với nhà tui, không phải tự nhiên mà lục bình trôi tấp vô vào “đóng đô” ở đó mà là do người ta vớt chúng và kéo vô, lấy cây chà cắm giữ chúng lại để giữ đất, nếu không có lục bình thì bờ sông sẽ bị sóng ghe tàu đánh lở hết. Bởi rể lục bình còn có tác dụng giữ lại những hạt phù sa trong nước, và từ từ thả phù sa xuống phía dưới chúng, làm cho đất ngày càng được bồi đắp thêm lên…



2669525700093231759QEZSnP_ph.jpg picture by huutienvl



Hồi nhỏ mẹ tui thường hay ngắt bông Lục Bình về chấm với mắm kho, hay thỉnh thoảng tui thấy Chị Dung hàng xóm hái bông Lục Bình về nấu lẩu mắm… Lục Bình gắn liền với cuộc sống của người dân sông nước chúng tôi như vậy nhưng thú thiệt riêng với Tiến tui thì tui khó mà ăn được cái bông màu trắng trắng, tím tím ấy. Mỗi lần ăn sống chấm mắm kho, tui chỉ ăn chừng vài bông là tui ... dội ngược vì cảm giác nó ngứa ngứa, tăng tăng ở cần cổ…nếu mà đem nhúng vô lẩu mắm cho chín sơ thì cảm giác ngưá cổ sẽ không còn và dĩ nhiên tui “cháp” sẽ được nhiều hơn rồi.

306873547_182a0acad2.jpg picture by huutienvl




Tui thích bông Lục Bình chính ở cái đẹp và những lợi ích mà nó mang lại cho người dân sông nước miền Tây chúng tôi mà thôi.
Từ khi gia đình tui mới dọn tới cái xóm bờ sông này ở thì ngay ngày đầu tiên tui đã bắt gặp hình ảnh của bà Tư già nhà kế bên nhà tui,tuy bà gần 90 tuổi nhưng ngày nào bà cũng lặn lội đi cắt từng ôm Lục Bình để về làm võng. Để đan Lục bình thành võng thì phải chọn loại Lục Bình có cọng dài, Nếu lục bình sống thành từng đám và nhất là sống trong ao, càng ngày chúng càng sinh sôi trong khi ao hồ thì không thể rộng hơn được, thế là chúng chen chúc nhau mà sống…vậy là cọng Lục Bình chỉ có thể phát triển được theo chiều thẳng đứng thôi…cứ vậy mà nó ngày càng dài ra. Cọng Lục Bình dài nhất có tới cả thước tây nghen! Cắt về dùng dao chẽ cọng Lục Bình ra làm tư rồi đem phơi nắng cho khô rồi cứ thế mà se lại và đan thành cái võng...



IMG_0370.jpg picture by huutienvl


30018051.jpg picture by huutienvl



Ngó cái thân Lục bình xốp và bở như vậy nhưng khi làm thành cài võng thì nó chắc chắn vài dai vô cùng, Năm êm và bền không thua gì võng nylon đâu nghen!...Bây giờ miền quê tui dần dà phát triển, người ta không chỉ làm võng từ thân lục bình mà ng ta có thể làm ra những sản phẩm làm đẹp cho cuộc sống như vầy nè…



ABACA-3FLONATURALBAG501000.jpg picture by huutienvl


SH0024.jpg picture by huutienvl




jermaine.jpg picture by huutienvl
u_t1178159719_HC2GF.jpg picture by huutienvl



Khi còn nhỏ tui đã nghe người lớn nói rằng cuộc đời con người ta cũng giống như những cây Lục Bình trôi theo con nước vậy, dù cho sóng gió thế nào thì Lục bình vẫn sống, vẫn sinh sôi và vẫn có thể nở hoa mỗi sáng, Những cây lục bình nào không mai mắn trôi cập vào bờ để bám rể, sinh sôi được thì sẽ bị trôi mãi theo dòng nước, hết cơn nước lớn rồi tới nước ròng…đến khi nào thân thể lục bình bị sóng gió đánh cho tơi tả, tan nát hết thì coi nhưng xong một đời lục bình…Nghe sao mà thê thảm quá đi. Ngày đó tui nào có hiểu được hết ý nghĩa sâu xa đâu, Tui chỉ thấy ghét Lục Bình nó phát triển dữ quá, lâu lâu là nhà tui phải dọn lục bình trong ao một lần, vì nó phất triển dày đặc trong ao khiến rau muống nhà tui hết đường sống, cá cũng không có chổ mà thở được nữa.



eichhornia_crassipes4s.jpg picture by huutienvl


eichhornia_crassipes__065259200_132.jpg picture by huutienvl



Mà tui sợ nhứt là dọn lục bình đó nghen, vừa mệt và vừa ngứa nữa, Gia đình tui chỉ duy nhất có tui là đàn ông cho nên từ nhỏ là tui đã phải gánh những công việc nặng như vậy rồi…Mà Lục bình thì kg biết ở đâu cứ có hoài, dọn xong rồi lại có nữa, nhiều khi vì làm biếng mà tui cho rằng thà để Lục bình sống dày đặc vậy mà còn…đẹp hơn, Bông Lục Bình coi vậy mà đẹp lắm nghen!



W020071022387701856098.jpg picture by huutienvl


eichhcrass01.jpg picture by huutienvl


2522180720_fa267625ee.jpg picture by huutienvl


Không rực rỡ như các loài hoa khác, Bông Lục Bình mỏng manh, nhẹ nhàng và đơn giản. Chỉ với một màu tìm trắng, chính giữa cánh hoa được điểm thêm một chấm màu xanh dương đậm nữa, nhìn cứ như là trái tim của bông Lục Bình vậy đó! Chỉ vậy thôi mà lại quá chừng nổi bật trên nền lá lục bình xanh mướt. Với tui khi nhìn một bông lục bình như vậy là quá đẹp, nhưng lục bình đã nở thì không nở một bông đâu, cả đám lục bình đồng loạt nở sáng rực cả một khúc sông quê….



482a5b5d_hoa20luc20binh20019_resize.jpg picture by huutienvl


84698840mz4.jpg picture by huutienvl


Với tui như vậy là vừa đẹp mà lại vừa hoành tráng lắm rồi. Hoành tráng đến nỗi mà hơn chục năm sống ở Sài Gòn tui vẫn không quên được hình ảnh”rừng” bông lục bình đập vào mắt mình mỗi sáng khi xưa…Lúc đó tui còn vô tư lắm, không bao giờ tui nghĩ rằng là sau này tui có thể rời xa cái làng quê nhỏ bé, xa cái bờ sông ngút ngàn bông lục bình trước nhà tui được…Ấy vậy mà đã hơn 10 năm rồi tui đã không được nhìn bông lục bình nở rộ,..tui chỉ có thể nhìn thấy lục bình trên phim ảnh mà thôi



64496868DnuABR_fs.jpg picture by huutienvl


Hoa_luc_Binh.jpg picture by huutienvl




Mỗi lần về quê tui cũng cố tìm hình ảnh bộng lục bình nở trắng ven sông ngày nào nhưng giờ đây bờ sông trước nhà tui ngày xưa người ta đã làm bờ kè xi măng hết rồi, không còn tai lục bình nào có thể tấp vô, bám đất và sinh sôi như trước được nữa…chúng cứ mãi trôi theo con nước….trôi hoài trôi mãi, như cuộc đời của chúng vốn đã sinh ra là chỉ để trôi thôi vậy…
Bây giờ tui mới chợt nhớ những gì khi xưa tui nghe người lớn nói .…Cuộc đời của tui nó đã giống như đời cây Lục Bình từ lâu lắm rồi….


LucbinhEichhoriacrassipes-1.jpg picture by huutienvl




Nhớ pháo giao thừa...!!! (4h33 ngày 1-1-2009)

Lại một năm nữa trôi qua, một năm mới lại đến. Đã hơn 10 năm rồi kể từ khi nhà nước cấm đốt pháo …những đêm giao thừa cứ trôi qua lặng lẽ, thậm chí có người đã không còn nghĩ đến chuyện đón giao thừa nữa… Dẫu biết rõ chuyện cấm đốt pháo là chuyện tất yếu phải thực hiện nhưng trong lòng tui vẫn cứ thấy tiếc, thấy nhớ mỗi khi tới giờ chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Cái cảm giác rộn ràng hào hứng chờ đón giao thừa trong tiếng pháo của ngày xưa vẫn không bao giờ phai mờ trong tui.






Pháo, không biết có tự bao giờ nhưng từ khi tui lớn lên đã thấy thích được ăn tết. Hồi nhỏ tui có biết đến chuyện đón xuân đón tết là cái chi đâu, tui chỉ biết một điều là chỉ khi nào tết đến thì mới có pháo nổ. và tui thì thích pháo vô cùng. Với thằng Tiến tui ngày xưa thì cái đêm giao thừa nó luôn dài khủng khiếp, suốt một năm trời chưa có ngày nào tui thức quá 11h vậy mà đêm giao thừa tui có thể thức cho tới hết giao thừa để xem đốt pháo. Thế mới biết ngày xưa tiếng pháo nó gắn liền với tết như thế nào…






Ngày đó người dân ở quê tui nghèo lắm, nhưng cho dù có nghèo cỡ nào đi nữa thì cũng ráng chuẩn bị cho nhà mình ít nhất một phong pháo nhỏ cho đêm giao thừa… Nhà tui cũng không ngoại lệ, khi thấy ông Ba ở nhà kết bên bắt đầu lặt lá cây mai thì tui cũng bắt đầu lo thu gom đồ ve chai trong nhà để vừa dọn dẹp nhà cửa đón tết vừa có đồ ve chai bán cho bà Tư – cái bà mà có cái giọng rao ve chai ngọt…ơi là ngọt… mà tui ngày ấy cứ chọc bà là…điệu chảy nước. Nhưng được cái là lần nào tui bán đồ ve chai cho bà, sau khi tính tiền tui xin bà thêm vài đồng nữa … bà cũng cho luôn nên tui khoái lắm, chỉ canh me để bán ve chai cho bà mà thôi.
Gom góp hết đồ ve chai trong nhà cũng đủ tiền cho tui chạy qua tiệm tạp hóa của ông Bảy Còm bên chợ Phước Thọ mua để dành một phong pháo chuột. Và cũng kể từ ngày đó cho đến lúc giao thừa, hể lúc nào rảnh là tui đem phong pháo ra cầm xăm soi, ngắm nghía cho đã… Ngày đó chị tui làm trong cơ quan nhà nước nên cuối năm ngoài quà tết là bánh mứt ra, cơ quan còn phát cho chị tui thêm một phong pháo tiểu nữa. Thế là nhà tui có được hai phong pháo để đón giao thừa, so với nhiều nhà khác thì không bằng một góc của người ta, nhưng với tui, với gia đình tui như thể cũng đã “ quành cháng” dữ lắm rồi…








Rồi ngày giao thừa cũng tới, không biết mọi người thì sao chứ riêng tui thì cái ngày có không khí tết nhứt, vui nhứt, rộn ràng nhứt vẫn là ngày 30 tết. Ngay từ lúc hừng đông thì chị tui đã bắt đầu đi chợ mua đồ về nấu cơm cúng ông bà, mẹ tui thì lui cui lo kho thịt và làm món khổ qua hầm truớc để cúng ông bà, sau là cho tui ăn - món mà tui đây khoái khẩu, năm nào mẹ cũng làm cho tui một nồi khổ qua dồn cá Thác Lác bự chảng, ăn đã luôn… Còn tui thì lo đi cắt lá chuối về phơi héo để chiều cả nhà sẽ gói bánh tét. Sau khi cúng và đón ông bà xong, cả nhà tui quây quần ngồi ăn với nhau một bữa cơm mà với tui có thể gọi là …ngon nhất trong năm. Rồi cả nhà bắt tay vô gói bánh tét, mỗi người một tay tui thì chỉ đảm nhiệm công đoạn cuối cùng khá quan trọng là… cột dây lát. Bởi vì trong tất cả công đoạn gói bánh tét tui không biết làm cái gì hơn ngoài việc đó…he he....
Gói xong cái nào thì tui xách luôn cái bánh đó qua nhà cậu Năm gửi chung với nồi bánh Tét của cậu Năm, vì nhà tui không có cái nồi nào bự để có thể nấu bánh Tét được hết trừ cái nồi nấu cám heo của nhà tui…hi ..hi….
Ngày xưa đa số người dân quê tui chọn việc nấu bánh Tét vào đêm giao thừa cũng là muốn có việc để thức cho đến giờ giao thừa luôn, chứ nếu mà không có nồi bánh tét thìtui nghĩ chắc mọi người đi ngủ hết vì cả ngày ai cũng quần quật lo chuẩn bị Tết nhứt mệt đừ rồi. Thế nhưng riêng thằng tui thì không cần có nồi bánh tét tui cũng có thể thức tới giờ giao thừa được… vì một động cơ duy nhất: Pháo Giao Thừa!






Khi còn chút xíu nữa là tới giờ giao thừa thì mẹ tui bắt đầu kêu tui phụ mẹ khiêng bàn thờ ra sân, dọn nhang đèn và trái cây chuẩn bị cho mẹ cúng giao thừa. Tui vẫn không thể nào quên được cái cảm giác háo hức, rộn ràng trong tui ở cái khoảnh khắc ấy, lúc đó tuy rằng tui còn nhỏ lắm, tui thật tình không biết sự chuyển giao năm mới có ý nghĩa gì hết nhưng không hiểu sao tui vẫn thấy nôn nao dể sợ. Hình ảnh quê tui trong đêm 30 tết, ngay giờ khắc giao thừa ấy thật là đẹp, thiêng liêng và đáng nhớ!…






Ngày đó quê tui chưa có điện, bình thường buổi tối sau khi cơm nước xong thì ai nấy đều tắt đèn dầu ngủ sớm, trong nhà nhìn ra sân thì chỉ thấy một màn trời tối mịt mà thôi, đi “tè” thằng tui còn không dám đi nữa là…Nhưng trong đêm giao thừa thì khác hẳn nghen! Tui dám đi ra ngoài sân đứng luôn!Bởi vì lúc đó từ ngoài sân đứng nhìn xung quanh tui thấy rất nhiều đốm lữa lập lòe phát ra từ những bàn thờ cúng giao thừa cũng mọi nhà trong xóm, xa có, gần có. Và hầu như mọi người ai cũng ra sân mà đứng hết, vừa để lạy ông bà tổ tiên và cũng vừa chờ đón cái giây phút tưng bừng nhất: Đốt pháo giao thừa.





Dù còn rất nhỏ nhưng năm nào cũng vậy, tui luôn là người treo pháo và châm lữa đốt pháo, bởi tui là người đàn ông duy nhất trong nhà mà, hè… hè…!!! Tui treo phong pháo lên nhánh cây mận trước nhà, rồi lấy một nhánh cây khác, cột một tờ giấy lên một đầu cây, Tui châm lữa đốt tờ giấy và cầm đầu kia của nhánh cây đứng từ xa mà …châm đốt pháo!!! Vì lúc còn nhỏ tui đã dám cầm hộp quẹt châm trực tiếp vào ngòi pháo đâu!!?





Cùng lúc đó bốn bề rần rần vang rền tiếng pháo, to nhỏ, xa gần, nỗ vang cả một vùng quê của tui…tui cảm giác như cả thể giới như tụ hội lại một chổ gần nhà tui vậy, hướng nào cũng nghe pháo nổ hết, nhà tui thì chỉ “đùng đùng…” chừng ba mươi giây là xong nhưng những nhà khác người ta đốt phong pháo dài cả mét, thậm chí còn đốt hai, ba phong luôn… cho nên tui đứng nghe mà thấy đã cái lổ tai làm sao. Thời gian đốt pháo giao thừa thật ngắn ngủi, tiếng pháo rồi cũng tắt đi trong sự tiếc nuối của thằng tui. tui cố gắng đứng ngóng nghe một vài nơi pháo còn nổ lẻ tẻ ở đâu đó cho đến khi bốn bề im hẳn như mọi ngày.... Pháo tết thật ra không phải chỉ tới ngày tết tui mới được thưởng thức, nhưng cái cảm giác sung sướng hân hoan, hồi hộp, nôn nao trong lòng khi pháo nổ thì chỉ có đêm giao thừa tui mới thấy được...








Mẹ tui lúc nào cũng dặn trước là ngay sau giờ giao thừa xong cho đến hết ngày mùng một tui không được tới nhà ai, sợ lỡ mang điều không hay đến nhà người ta, ảnh hưởng suốt năm… cho nên tui chỉ dám đứng ở sân nhà mình mà nhìn pháo nổ ở nhà hàng xóm thôi, chứ nếu không thì tui đã chạy luôn tới nhà người ta để coi pháo tận mắt rồi.







Chưa hết đâu nghen, sau khi tiếng pháo thưa dần và dứt hẳn thì một mùi thuốc pháo cay cay, nồng nồng theo gió bay khắp xóm… và xộc vào mũi bạn! cái mùi thật khó mà ngữi nhưng tui lúc đó cũng nhận thức được một điều là cho dù nó khó ngửi nhưng phải đến một năm bạn mới được “thưởng thức” một lần lận… cho nên với tui thì cái mùi pháo nó rất là đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi sau này lên Sài Gòn sinh sống, có một lần tui tình cờ thấy mấy đứa nhỏ kiếm đâu ra mấy viên pháo và tụi nó đốt ngoài đầu hẻm, chỉ mới thoáng nghe cái mùi quen thuộc ấy thôi mà tui đã ứa nước mắt ngon lành. Lúc đó tui mới biết ngoài cài vùng quê bên bờ sông bé nhỏ, ngoài gia đình, bạn bè nối khố…thì con một thứ mà tui mà tui khắc sâu trong lòng mình đó là tiếng pháo giao thừa và cái mùi pháo cay nồng đó.






Đẵ hơn chục năm đón giao thừa không pháo, tui biết không chỉ riêng gì một mình tui thấy nhớ pháo đâu… Bây giờ đón tết trong hoàn cảnh mới, không có tiếng pháo, nhưng người ta cũng tìm đủ mọi cách để thỏa mãn nỗi nhớ ấy bằng nhiều cách như nghe tiếng pháo qua băng ghi âm hay châm bể bong bóng…thậm chí người ta mua hẳn một chùm pháo…nhựa về treo trong nhà cho nó có không khí như xưa…






Ngày nay và có lẽ mãi về sau nữa.... “Pháo” chỉ còn là một từ trong từ điển tiếng việt, và hình ảnh chùm pháo nổ tung tóe, và hình ảnh lũ con nít xúm lại lượm pháo chỉ còn trong bảo tàng mà thôi. Hơn mười năm qua, những đứa trẻ sinh ra sau khi không còn tiếng pháo trong những ngày tết liệu chúng có biết pháo là gì không? Ngày tết chúng sẽ hiểu gì không khi nghe người ta đọc câu “Thịt mỡ, dưa hành câu đối đỏ. Cây nêu tràng pháo, bánh chưng xanh”???






Có thể chúng ta - những bật làm cha làm mẹ sẽ giải thích cho chúng hiểu, nhưng rồi suốt đời của chúng sẽ không bao giờ có được cái cảm giác nôn nao chờ đón giao thừa, chúng sẽ không biết là phải thức cho đến giờ giao thừa để làm gì? Vì việc cúng giao thừa đã có cha mẹ chúng lo rồi, chúng chỉ còn biết lo ngủ sớm để sáng mùng một dậy sớm đi chúc tết ông ba cha mẹ…vậy thôi.





Nói chi xa xôi, ngay cả bản thân tui bây giờ cũng vậy, tui thật tình không biết đêm giao thừa mình ráng thức cho đến nữa đêm để làm cái gì nữa. Có còn cái gì để mình nôn nao chờ đón nữa đâu??? Giờ giao thừa với tui bây giờ cũng chỉ còn là …giờ giao thừa mà thôi. Giây phút này đây tui bổng thấy thèm nghe một tiếng pháo biết bao, một tiếng pháo nổ nhỏ xíu thôi cũng được…. Tui cũng thèm được hít cái mùi của khói pháo vô cùng, một chút thoang thoảng thôi cũng được nữa…Cũng như những đêm giao thừa không tiếng pháo đã qua, Đêm nay, tui chỉ nhớ... chỉ ao ước có được một điều ít ỏi vậy thôi. Dĩ nhiên tui cũng biết điều đó là không thể, bởi vì nếu mà có được … tui tin chắc rằng: Tui sẽ khóc…khóc thật nhiều!!!




Đêm sinh nhật "thác lạn" (14h49 ngày 7-12-2008)

Mới dòm qua cái tên entry xin bà con cô bác đừng hiểu lầm là giống như cái đêm sinh nhật thác loạn của thời ca sĩ Ngọc Sơn mươi năm về trước mà nghĩ xấu cho người ...không tốt tụi tui nghen!!. Tình hình là tuần rồi tụi tui đi ăn sinh nhật của nhiếp ảnh gia - đại ca Thái Nhàn, Sau đó Tiến tui gom về được một mớ hình ảnh của đêm sinh nhật tưng bừng từ máy tính của “cô giáo” cho nên hôm nay Tiến tui quăng lên blog cho bà con nào có mặt đêm đó muốn lấy dìa coi thì “seo” dìa máy tính của mình nha. Nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết đó.
Đi sinh nhật người ta mà tụi tui quậy tè le tét lét hết trơn, quên mất luôn chuyện chúc mừng sinh nhật cho “diễn viên chính” luôn, ai nhìn vô cứ tưởng là sinh nhật của tụi tui không hà…he he!
Bà con ngày nào cũng gặp mặt nhau mà làm như mấy năm không gặp vậy… chen nhau mà chụp hình "lu niệm". Cũng may mà tổ chức sinh nhật trong phòng VIP chứ nếu không chắc bị thực khách xung quanh “oánh” cho te tua vì quậy không nể nang ai hết quá! He he …
Hình nhiều quá nên Tiến tui không sắp xếp theo trình tự thời gian được ! Bà con có mặt thì coi tới đâu tự hiểu tới đó dùm nghen!

Bây giờ bắt đầu đim mt mt s "thc khách" có mặt đêm "thác lạn" đó nè! Mi nhp tic cho nên ai ny còn...lch s thy n!



Photobucket


Photobucket
Dzô dzô những cũng còn khá là "nhẹ nhàng"




Photobucket


Photobucket Hình này là bắt đầu "quậy". Mặt mày ai cũng đỏ ké hết rồi đó thấy chưa?


Photobucket
Nhân vật chính là đây: Nhíp ảnh da Thái Nhàn! Tụi này ăn nhậu te tua rồi mới chịu chúc "hép bi bợt đê " cho "vai chính" Kệ....!Thà trể còn hơn không hén! he he...


Photobucket
Thái Nhàn: Ê con kia, quà sinh nhật của mày đâu?! Đừng tưởng cười là qua phà được à nghen!


Photobucket
Tui cũng tranh thủ "ké" một miếng với vợ chồng bà Thùy nè...!


Photobucket
Bắt đầu "phá nhà hàng" nè! vai chính cũng hết còn "đóng vai nghiêm" nữa rồi: "Chơi với tụi bay luôn! "


Photobucket


Photobucket
Giống 2 ông Phật Di Lặc quá. Thằng chụp hình này dở thiệt, trọng tâm đẹp nhất của bức ảnh này là ... cái lẵng hoa mà nó lại chừa ra...đi học chụp hình lại đi nghen cưng!


Photobucket
Hai thằng này tới trể, phạt tụi nó cho tao bây!...dô!


Photobucket
Quách Thành Danh: "Cầm ly lên bà con! Sao ngồi im giống như ngồi họp hội đồng quản trị quá vậy!"


Photobucket
CoCo Nguyễn: "bốn người này xấu quá, chụp hình chung với người đẹp như tui là phải trả tiền đó nghen!"


Photobucket
Thái Nhàn: "Ê thằng kia, chụp hình cho chú mà xấu là chú đuổi việc nghe con!" (ai ngờ hình xấu thiệt...)


Photobucket Nhóm ca Huyền Thoại đã "má ửng hồng" vì...bia rồi kìa


Photobucket Thấy giống hình vợ con tui hôn?! Nói nhỏ thôi bà Thùy nghe là bả chửi tui tắt bếp đó!


Photobucket
Tui: Mấy đứa bây quậy quá nghen! Cho tao...tham gia với!


Photobucket
Tui: "Xí xí!...Thằng quỉ Coco Nguyễn nhảy vô làm che mất 1/3 nhan sắc của tao rồi kìa...Chụp lại mau lên!"


Photobucket
Khánh Đơn: "Khoan chụp mậy!, tao chưa tạo dáng mà...!"


Photobucket
Quậy không phân biệt tuổi tác luôn!


Photobucket
Vai chính bây giờ cũng chịu quậy tưng luôn rồi kìa


Photobucket Ba đứa này đang mần cái gì ghê vậy ta...???


40.jpg picture by huutienvl
-Anh Nhàn! Anh giả bộ nhìn vô điện thoại đi... em nói nhỏ cái này:
Tụi nó quậy quá, anh thanh toán tiền cho nhà hàng đi, rồi anh em mình rút sớm để trách đạn lạc anh ơi!
-Mày yên tâm về trước đi, không sao đâu, tao ghi sổ tên của mày rồi!
- Trời! (xỉu...)



Photobucket
Ba nàng hoa khôi của Thái Nhàn studio nè!


Photobucket
-Khánh Đơn: "Sao anh Danh nắm tóc em dzậy?"
-Quách Thành Danh: "Chứ màycũng có tha cho tao đâu?"


Photobucket
Tiệc tàn rồi mọi người mới nhớ là chưa hát "hép bi bợt đê"... he he!
-Quánh Thành Danh: "Hát theo tui nè...hai ba... hẹp bi bợt đề tú du....!"
-CoCo Nguyễn: "Một phút mặc niệm tưởng nhớ cô giáo... bắt đầu....!"


Photobucket
Đi "tăng hai" ở "Nai" - Lê Văn Sỹ nè! bắt đầu quậy tập 2!


Photobucket


Photobucket
Băng nhóm "hai ngón" hả ta?


Photobucket
Ê! chụp hoài mậy! dô cái coi!


Photobucket

Hiểu Đông: Thôi Anh Danh hát đi, để em diễn minh họa cho!



Photobucket


Photobucket


Photobucket
Thi xem của ai dài hơn hả ta... (tui nói điếu thuốc dài đó à nghen....)


Photobucket

Quách Thành Danh: Ê! chụp hình sao không xin phép tao mậy? khán giả đã quen hình ảnh tao cầm micro rồi, không thể để khán giả thấy tao cầm đùi vịt được à nghe!


Photobucket


Photobucket
Khánh Đơn: "Để em làm cho tóc anh Danh...xù lên giống tóc em nghen!"


Photobucket


Photobucket


Photobucket
Tới tấm cuối cùng mới thấy tui "đẹp chai" nghen! thợ chụp hình tay nghề giỏi lắm mới chụp được vậy đó! đa tạ...đa tạ...!