Pháo, không biết có tự bao giờ nhưng từ khi tui lớn lên đã thấy thích được ăn tết. Hồi nhỏ tui có biết đến chuyện đón xuân đón tết là cái chi đâu, tui chỉ biết một điều là chỉ khi nào tết đến thì mới có pháo nổ. và tui thì thích pháo vô cùng. Với thằng Tiến tui ngày xưa thì cái đêm giao thừa nó luôn dài khủng khiếp, suốt một năm trời chưa có ngày nào tui thức quá 11h vậy mà đêm giao thừa tui có thể thức cho tới hết giao thừa để xem đốt pháo. Thế mới biết ngày xưa tiếng pháo nó gắn liền với tết như thế nào…
Ngày đó người dân ở quê tui nghèo lắm, nhưng cho dù có nghèo cỡ nào đi nữa thì cũng ráng chuẩn bị cho nhà mình ít nhất một phong pháo nhỏ cho đêm giao thừa… Nhà tui cũng không ngoại lệ, khi thấy ông Ba ở nhà kết bên bắt đầu lặt lá cây mai thì tui cũng bắt đầu lo thu gom đồ ve chai trong nhà để vừa dọn dẹp nhà cửa đón tết vừa có đồ ve chai bán cho bà Tư – cái bà mà có cái giọng rao ve chai ngọt…ơi là ngọt… mà tui ngày ấy cứ chọc bà là…điệu chảy nước. Nhưng được cái là lần nào tui bán đồ ve chai cho bà, sau khi tính tiền tui xin bà thêm vài đồng nữa … bà cũng cho luôn nên tui khoái lắm, chỉ canh me để bán ve chai cho bà mà thôi.
Gom góp hết đồ ve chai trong nhà cũng đủ tiền cho tui chạy qua tiệm tạp hóa của ông Bảy Còm bên chợ Phước Thọ mua để dành một phong pháo chuột. Và cũng kể từ ngày đó cho đến lúc giao thừa, hể lúc nào rảnh là tui đem phong pháo ra cầm xăm soi, ngắm nghía cho đã… Ngày đó chị tui làm trong cơ quan nhà nước nên cuối năm ngoài quà tết là bánh mứt ra, cơ quan còn phát cho chị tui thêm một phong pháo tiểu nữa. Thế là nhà tui có được hai phong pháo để đón giao thừa, so với nhiều nhà khác thì không bằng một góc của người ta, nhưng với tui, với gia đình tui như thể cũng đã “ quành cháng” dữ lắm rồi…
Rồi ngày giao thừa cũng tới, không biết mọi người thì sao chứ riêng tui thì cái ngày có không khí tết nhứt, vui nhứt, rộn ràng nhứt vẫn là ngày 30 tết. Ngay từ lúc hừng đông thì chị tui đã bắt đầu đi chợ mua đồ về nấu cơm cúng ông bà, mẹ tui thì lui cui lo kho thịt và làm món khổ qua hầm truớc để cúng ông bà, sau là cho tui ăn - món mà tui đây khoái khẩu, năm nào mẹ cũng làm cho tui một nồi khổ qua dồn cá Thác Lác bự chảng, ăn đã luôn… Còn tui thì lo đi cắt lá chuối về phơi héo để chiều cả nhà sẽ gói bánh tét. Sau khi cúng và đón ông bà xong, cả nhà tui quây quần ngồi ăn với nhau một bữa cơm mà với tui có thể gọi là …ngon nhất trong năm. Rồi cả nhà bắt tay vô gói bánh tét, mỗi người một tay tui thì chỉ đảm nhiệm công đoạn cuối cùng khá quan trọng là… cột dây lát. Bởi vì trong tất cả công đoạn gói bánh tét tui không biết làm cái gì hơn ngoài việc đó…he he....
Gói xong cái nào thì tui xách luôn cái bánh đó qua nhà cậu Năm gửi chung với nồi bánh Tét của cậu Năm, vì nhà tui không có cái nồi nào bự để có thể nấu bánh Tét được hết trừ cái nồi nấu cám heo của nhà tui…hi ..hi….
Ngày xưa đa số người dân quê tui chọn việc nấu bánh Tét vào đêm giao thừa cũng là muốn có việc để thức cho đến giờ giao thừa luôn, chứ nếu mà không có nồi bánh tét thìtui nghĩ chắc mọi người đi ngủ hết vì cả ngày ai cũng quần quật lo chuẩn bị Tết nhứt mệt đừ rồi. Thế nhưng riêng thằng tui thì không cần có nồi bánh tét tui cũng có thể thức tới giờ giao thừa được… vì một động cơ duy nhất: Pháo Giao Thừa!
Khi còn chút xíu nữa là tới giờ giao thừa thì mẹ tui bắt đầu kêu tui phụ mẹ khiêng bàn thờ ra sân, dọn nhang đèn và trái cây chuẩn bị cho mẹ cúng giao thừa. Tui vẫn không thể nào quên được cái cảm giác háo hức, rộn ràng trong tui ở cái khoảnh khắc ấy, lúc đó tuy rằng tui còn nhỏ lắm, tui thật tình không biết sự chuyển giao năm mới có ý nghĩa gì hết nhưng không hiểu sao tui vẫn thấy nôn nao dể sợ. Hình ảnh quê tui trong đêm 30 tết, ngay giờ khắc giao thừa ấy thật là đẹp, thiêng liêng và đáng nhớ!…
Ngày đó quê tui chưa có điện, bình thường buổi tối sau khi cơm nước xong thì ai nấy đều tắt đèn dầu ngủ sớm, trong nhà nhìn ra sân thì chỉ thấy một màn trời tối mịt mà thôi, đi “tè” thằng tui còn không dám đi nữa là…Nhưng trong đêm giao thừa thì khác hẳn nghen! Tui dám đi ra ngoài sân đứng luôn!Bởi vì lúc đó từ ngoài sân đứng nhìn xung quanh tui thấy rất nhiều đốm lữa lập lòe phát ra từ những bàn thờ cúng giao thừa cũng mọi nhà trong xóm, xa có, gần có. Và hầu như mọi người ai cũng ra sân mà đứng hết, vừa để lạy ông bà tổ tiên và cũng vừa chờ đón cái giây phút tưng bừng nhất: Đốt pháo giao thừa.
Dù còn rất nhỏ nhưng năm nào cũng vậy, tui luôn là người treo pháo và châm lữa đốt pháo, bởi tui là người đàn ông duy nhất trong nhà mà, hè… hè…!!! Tui treo phong pháo lên nhánh cây mận trước nhà, rồi lấy một nhánh cây khác, cột một tờ giấy lên một đầu cây, Tui châm lữa đốt tờ giấy và cầm đầu kia của nhánh cây đứng từ xa mà …châm đốt pháo!!! Vì lúc còn nhỏ tui đã dám cầm hộp quẹt châm trực tiếp vào ngòi pháo đâu!!?
Cùng lúc đó bốn bề rần rần vang rền tiếng pháo, to nhỏ, xa gần, nỗ vang cả một vùng quê của tui…tui cảm giác như cả thể giới như tụ hội lại một chổ gần nhà tui vậy, hướng nào cũng nghe pháo nổ hết, nhà tui thì chỉ “đùng đùng…” chừng ba mươi giây là xong nhưng những nhà khác người ta đốt phong pháo dài cả mét, thậm chí còn đốt hai, ba phong luôn… cho nên tui đứng nghe mà thấy đã cái lổ tai làm sao. Thời gian đốt pháo giao thừa thật ngắn ngủi, tiếng pháo rồi cũng tắt đi trong sự tiếc nuối của thằng tui. tui cố gắng đứng ngóng nghe một vài nơi pháo còn nổ lẻ tẻ ở đâu đó cho đến khi bốn bề im hẳn như mọi ngày.... Pháo tết thật ra không phải chỉ tới ngày tết tui mới được thưởng thức, nhưng cái cảm giác sung sướng hân hoan, hồi hộp, nôn nao trong lòng khi pháo nổ thì chỉ có đêm giao thừa tui mới thấy được...
Mẹ tui lúc nào cũng dặn trước là ngay sau giờ giao thừa xong cho đến hết ngày mùng một tui không được tới nhà ai, sợ lỡ mang điều không hay đến nhà người ta, ảnh hưởng suốt năm… cho nên tui chỉ dám đứng ở sân nhà mình mà nhìn pháo nổ ở nhà hàng xóm thôi, chứ nếu không thì tui đã chạy luôn tới nhà người ta để coi pháo tận mắt rồi.
Chưa hết đâu nghen, sau khi tiếng pháo thưa dần và dứt hẳn thì một mùi thuốc pháo cay cay, nồng nồng theo gió bay khắp xóm… và xộc vào mũi bạn! cái mùi thật khó mà ngữi nhưng tui lúc đó cũng nhận thức được một điều là cho dù nó khó ngửi nhưng phải đến một năm bạn mới được “thưởng thức” một lần lận… cho nên với tui thì cái mùi pháo nó rất là đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi sau này lên Sài Gòn sinh sống, có một lần tui tình cờ thấy mấy đứa nhỏ kiếm đâu ra mấy viên pháo và tụi nó đốt ngoài đầu hẻm, chỉ mới thoáng nghe cái mùi quen thuộc ấy thôi mà tui đã ứa nước mắt ngon lành. Lúc đó tui mới biết ngoài cài vùng quê bên bờ sông bé nhỏ, ngoài gia đình, bạn bè nối khố…thì con một thứ mà tui mà tui khắc sâu trong lòng mình đó là tiếng pháo giao thừa và cái mùi pháo cay nồng đó.
Đẵ hơn chục năm đón giao thừa không pháo, tui biết không chỉ riêng gì một mình tui thấy nhớ pháo đâu… Bây giờ đón tết trong hoàn cảnh mới, không có tiếng pháo, nhưng người ta cũng tìm đủ mọi cách để thỏa mãn nỗi nhớ ấy bằng nhiều cách như nghe tiếng pháo qua băng ghi âm hay châm bể bong bóng…thậm chí người ta mua hẳn một chùm pháo…nhựa về treo trong nhà cho nó có không khí như xưa…
Ngày nay và có lẽ mãi về sau nữa.... “Pháo” chỉ còn là một từ trong từ điển tiếng việt, và hình ảnh chùm pháo nổ tung tóe, và hình ảnh lũ con nít xúm lại lượm pháo chỉ còn trong bảo tàng mà thôi. Hơn mười năm qua, những đứa trẻ sinh ra sau khi không còn tiếng pháo trong những ngày tết liệu chúng có biết pháo là gì không? Ngày tết chúng sẽ hiểu gì không khi nghe người ta đọc câu “Thịt mỡ, dưa hành câu đối đỏ. Cây nêu tràng pháo, bánh chưng xanh”???
Có thể chúng ta - những bật làm cha làm mẹ sẽ giải thích cho chúng hiểu, nhưng rồi suốt đời của chúng sẽ không bao giờ có được cái cảm giác nôn nao chờ đón giao thừa, chúng sẽ không biết là phải thức cho đến giờ giao thừa để làm gì? Vì việc cúng giao thừa đã có cha mẹ chúng lo rồi, chúng chỉ còn biết lo ngủ sớm để sáng mùng một dậy sớm đi chúc tết ông ba cha mẹ…vậy thôi.
Nói chi xa xôi, ngay cả bản thân tui bây giờ cũng vậy, tui thật tình không biết đêm giao thừa mình ráng thức cho đến nữa đêm để làm cái gì nữa. Có còn cái gì để mình nôn nao chờ đón nữa đâu??? Giờ giao thừa với tui bây giờ cũng chỉ còn là …giờ giao thừa mà thôi. Giây phút này đây tui bổng thấy thèm nghe một tiếng pháo biết bao, một tiếng pháo nổ nhỏ xíu thôi cũng được…. Tui cũng thèm được hít cái mùi của khói pháo vô cùng, một chút thoang thoảng thôi cũng được nữa…Cũng như những đêm giao thừa không tiếng pháo đã qua, Đêm nay, tui chỉ nhớ... chỉ ao ước có được một điều ít ỏi vậy thôi. Dĩ nhiên tui cũng biết điều đó là không thể, bởi vì nếu mà có được … tui tin chắc rằng: Tui sẽ khóc…khóc thật nhiều!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét