18 tháng 12, 2009

Viết cho người anh đã đi xa! (3h12p ngày 28-07-2008)





Anh!
Một buổi sáng khi em vừa chuẩn bị đi làm, bổng em chợt nghe tiếng chuông điện thoại của mình reo lên…cũng bài nhạc ấy, cũng mức âm thanh ấy nhưng sao em cảm thấy tiếng chuông nó có vẻ gấp gáp hơn thường ngày. Em cầm điện thoại lên thì thấy tên của con Maika hiện lên… “ Trời...có bao giờ con này chịu điện thoại cho em? Nó toàn nhắn tin thôi hà…không lẽ là….”- Em khẽ rùng mình…
- A lô...?
- Ông Tiến hả?
- Ừ....???
- Anh Vũ mất rồi đó nghen…!!!

Em chỉ kịp khẽ kêu “Trời…” một tiếng rồi dù điện thoại vẫn áp bên tai, tiếng con maika vẫn đều đều trong điện thoại.... nhưng dường như em không còn nghe được gì thêm nữa…Vậy là anh đã ra đi thật rồi…




2479013664_fa3c1b1d55_m.jpg picture by huutienvl


….Tiếng chuông điện thoại lại dồn dập…lần này là một cái số lạ hoắc hiện lên. Em yên tâm bấm máy và…
- Alô
- Có phải em sửa máy vi tính không em?
- Dạ phải…?
- Máy tính nhà anh vị virus hay sao đó mà nó chạy lung tung hết, anh không làm gì được hết. Em tới nhà sửa dùm anh được không em?
- Dạ được, tình trạng hiện tại máy tính anh làm sao? Mà nhà anh ở đâu vậy?
….
Ngay khi trong lần đầu tiên tiếp xúc với anh, Em cảm nhận rằng anh là một người đàn ông có gương mặt bặm trợn…hơi giang hồ một chút, tướng tá thì ô dề kịch cợm, lực lưỡng như Lý Đức…nhưng lại “không biết gì về điện” hết…anh sử dụng máy tính chỉ với một chức năng duy nhất là truy cập internet mà thôi, ngoài ra anh không biết thêm một ứng dụng nào khác trên máy tính hết…
Anh mở một cái DVD ca nhạc Vân Sơn lên cho em vừa kiểm tra máy cho anh vừa nghe nhạc rồi anh bỏ em một mình trong phòng và anh đi ra ngoài…

…Em cho anh biết là tay nghề em cũng còn yếu lắm, vì trước kia nghề chính của em là bác sĩ thú y, Em bỏ nghề và tự tin chuyển sang nghề này vì em đam mê máy tính và cũng tự mày mò biết sửa máy tính từ khi còn học đại học. Hiện tại em vẫn phải vừa đi làm ban ngày vừa đi học kỷ thuật viên và quản trị mạng vào ban đêm…để có bằng cấp đàng hoàng với người ta…Em cố gắng đi sửa máy tính tận nhà cho khách là vừa để luyện thêm tay nghề và vừa kiếm tiến đóng tiền học phí…
…Anh thì nhận xét rằng em thật thà vì trước kia có một người tới sửa máy cho anh, nói cái gì cũng rành cũng giỏi mà lại sửa cho anh từ cái máy anh đang nhanh trở thành cái máy luôn ì ạch và lỗi tùm lum hết…
Lần đầu tiên gặp nhau với tư cách là thợ và khách nhưng anh và em đã tâm sự với nhau rất nhiều…anh còn nhớ không?


images1505285_23.jpg picture by huutienvl




…Em thở dài, bình tâm lại…Mới cách đây khoảng một tháng, em ghé thăm anh và thấy anh tuy ốm hơn trước nhiều nhưng tinh thần anh lạc quan, vui vẽ lắm…Anh khoe anh đã xong đợt xạ trị cuối cùng rồi, bây giờ chỉ còn bồi dưỡng cho lại sức mà thôi, khác với thời gian trước anh ăn vô bao nhiêu là anh ói hết bấy nhiêu…em thấy vẻ mặt anh tràn đầy hy vọng và em cũng hy vọng anh sẽ bắt đầu hồi phục. Em còn cười nói với anh rằng anh ráng ăn uống nhiều vô cho có sức mà đi tập tạ trở lại…Vậy mà bây giờ em nghe tin anh đã mất…???

Ủa …!Em chợt nhớ rằng hồi nãy con Maika điện thoại cho em có nói thêm giờ giấc gì đó sau câu báo tin anh mất! Vì bàng hoàng mà em kg nghe con Maika nói gì sau đó nữa…Em vội vàng gọi điện lại cho con Maika để hỏi cho rõ…..
............
- Alô…?
- Tiến hả…Sáng chủ nhật em ghé nhà anh xem dùm anh cái máy tính sao cái webcam của anh nó lem màu tum lum hết…anh xài hổng được
- Dạ…
- Nhớ nghen em, bye bye!
...........

- Alô! anh ơi sáng giờ em bận quá không qua anh kịp, bây giờ em qua được không? (ngày xưa em là “trùm” trể hẹn. Với tất cả khách hàng của em chứ không chỉ một mình anh đâu. Cho nên hẹn anh 8h mà tới 9h30 em mới…ngủ dậy…là như vậy đó)
- Cũng được em! Nhưng em ăn sáng chưa?
- Dạ…bận quá em chưa ăn kịp, he he…(em nói dóc là em bận nhưng còn chưa ăn sáng là em nói thiệt tình đó anh!)
- Vậy em ra quán café với tụi anh đi rồi lát đi ăn với anh luôn, tụi anh đang café ở Nguyễn Đình Chiểu nè…chủ nhật nào tụi anh cũng họp mặt ở đây hết, em ra chơi với tụi anh cho vui nghen?
- Dạ thôi…khoảng mấy giờ anh về nhà, em sẽ đợi anh ở nhà, chứ anh đi café với bạn anh mà, em đi theo mần gì? Ngại lắm…
- Không sao đâu em, trước lạ sao quen mà…

Em gặp lại anh lần thứ hai trong hoàn cảnh như vậy đó…Em còn nhớ lần đó em đã gặp và biết các anh Dũng, Hải, Vợ chồng chị Hiệp, Hùng“chuột”…và hai đưa con gái rượu của anh nữa…Anh cố tình giới thiệu em cho với bạn bè anh để em vui và để em“biết đó biết đây”. Em thì rất ngại và mặc cảm vì trong nhóm bạn bè anh em là người thua kém nhất…Em nói với anh rằng em thấy mình đi chơi với nhóm bạn anh không nổi, vì em sẽ không thể theo kịp người ta, bạn anh toàn là người sang trọng và thành đạt, trong khi em thì đang bắt đầu từ con số không…
Anh đã cố gắng xoá hết mặc cảm trong em bằng mọi cách và cuối cùng thì em cũng trở thành một thành viên trong gia đình anh hồi nào không hay…giữa em và anh cũng không còn mối quan hệ thợ và khách hàng nữa…

Em không thể nào quên một lần khi em ghé nhà anh sửa máy tính, sau khi trả tiền công cho em, anh đưa cho em một túi xách quà và nói rằng “…Anh vừa đi lấy hàng bên Thái Lan về, không biết mua quà gì tặng em hết nên anh mua cho em chai thuốc cảm, dầu gió, kem đánh răng của Thái về cho em xài hằng ngày, còn cái khăn này thì anh tặng em nhưng em cho anh xin lại vài ngàn đi…”
Em trố mắt nhìn anh không hiểu thì anh cười và nói rằng: “Anh duy tâm lắm, người ta nói anh em bạn bè mà tặng khăn cho nhau là mang tới điều xui xẻo buồn bã cho nhau đó, cho nên coi như cái khăn này anh không tặng mà là em mua đi, em chỉ cần đưa anh vài ngàn tượng trưng là được…”

Em nhanh chóng hiểu ra ý anh và vui vẽ móc tiền…Em cũng có nghe người ta nói tặng khăn là chia tay đó mà…và em ngộ ra một điều là anh không muốn tình cảm anh em mình không bị mất đi anh mới nói với em như vậy…
Rồi từ đó mối quan hệ giữa em và gia đình anh cũng thân mật dần, đi đâu chơi hay cuộc vui nào cũng có mặt em, có chương trình gì vui vẽ thì anh cũng a lô cho em hết…hai đứa con gái của anh cũng bắt đầu gọi em là “Papa” Tuy ban đầu em cũng thấy hơi ngài ngại. nhưng sau đó em lại thấy thích khi được tụi nó gọi em như vậy…nghe hai tiếng Papa từ tụi nó em cũng thấy vui vui….
………

- Alô
- Maika hả?
-
- Hồi nãy Maika nói mấy giờ hoả táng tui quên rồi?
- 2h trưa nay liệm, 1h ngày mai động quan đó, ông liệu đi nghen.
- Ừ…mà ổng mất lúc nào vậy?
- 11h tối hôm qua…


...Trời ơi…vậy là phút cuối cùng anh ra đi chỉ có vợ con anh bên cạnh, không có một người bạn bè nào kề cận lo cho anh hết…Vậy mà khi anh còn sống, hể ai có chuyện buồn phiền, gia đình lục đục, thiếu tiền thiếu bạc hay gặp khó khăn gì thì số điện thoại của anh lúc nào cũng được reng trước tiên hết...
............
Candle-light-Romance-Poster-C120550.jpg picture by huutienvl




- Tiến! Em đi làm nghề này, gặp trực tiếp khách hàng tại nhà người ta mà em ăn mặc lèn xèng như vậy thì khó coi lắm đó!
- Dạ…tại tướng em mặc quần tây-sơ mi nhìn… xấu hoắc hà. Với lại từ hồi nào tới giờ em quen ăn mặc bụi bụi vậy rồi…hi hi!
- Quen cái gì mà quen! Còn cười nữa! Em đi sửa máy vi tính, mà gia đình nào có máy vi tính thì đa số là những gia đình khá giả không hà, người ta kêu thợ tới nhà sửa máy mà thấy người thợ ăn mặc như em thì chỉ …làm xấu cái nhà người ta đi mà thôi, lần sau người ta sẽ không gọi em nữa đâu. Đừng có cãi anh!...

Thật sự em thấy hơi tự ái vì câu nói của anh nhưng em cũng công nhận là anh nói đúng, Em biết anh xem như là anh em với nhau anh mới góp ý chân tình như vậy, chứ nếu coi như người dưng thì anh đã mặc kệ em rồi…

Rồi anh lui cui lôi ra một đống giày dép và không kịp để em phản ứng. anh nói liền:
- Anh biết hiện thời em đang khó khăn, mua đôi giày đi làm không rẻ chút nào. Anh mà mua giày mới tặng em thì anh biết em cũng không chịu nhận đâu…em cũng lì lợm lắm. Đây là mấy đôi giày cũ của anh, anh mang cũng…hết model rồi, em cứ lấy về mang đỡ đi, coi như em mang đi bớt cho gọn nhà gọn cửa dùm anh vậy đó, em giúp cho anh có cơ hội mua giày mới nghe…

Anh nói khéo như vậy thì em không biết từ chối thế nào đây, Em thật tình không thích mang giày chút nào, tuy là biết anh khuyên đúng, em không nhận thì anh buồn, mà nhận thì em ngại quá vì tuy là anh nói với em đó là giày cũ của anh nhưng em liếc qua chỉ thấy một đôi là cũ còn những đôi khác thì toàn là giày mới và hình như anh đã chuẩn bị trước cho em tự lúc nào rồi…
Trong lúc em còn chần chừ thì anh đã đi vô nhà lấy bịch và gói mấy đôi giày vô đó, và anh lấy thêm ra một xấp vớ nữa: “Chị Mai em mua cho anh nhiều vớ lắm, anh đi qua Thái lấy hàng anh cũng mua nhiều, anh cho em mấy đôi để em về mang liền khỏi mắc công đi mua vớ nữa, cái này thì là đồ mới chứ không phải đồ cũ nghe ông…”
Nhìn anh tươi cười như vậy thì em không còn đường nào để từ chối nữa, chỉ còn biết nói tiếng “Cám ơn anh…!” mà thôi…

Mà anh có biết không? chính anh là người làm nên “cuộc cách mạng giày” cho em đó, trước đó vì công việc của em không cần phải mang giày mà chỉ toàn mang ủng không hà, bác sĩ thú y mà anh…sau đó em nghỉ làm thú y , Em ra chợ buôn bán và may quần áo nên cũng không cần phải mang giày… riết rồi em quen chân dép luôn, mỗi lần mang giày là em thấy khó chịu vô cùng…

Từ khi có mấy đôi giày anh cho, cho dù nó rất đẹp và… "rất hợp với dáng em” nhưng thật sự em cũng không muốn mang chút nào, đi làm em cũng vẫn…mang dép như xưa. Chỉ những lúc sang nhà anh, hay đi chơi cùng nhóm bạn bè anh thì em ráng lấy ra mang cho anh vui mà thôi…
Nhưng rồi cũng từ từ em thấy quen với việc mang giày, nhìn vô kiếng thấy mình mang giày cũng đẹp thêm ra và đứng đắn đàng hoàng hơn nữa…lúc ấy em mới thầm cảm ơn anh và thường xuyên mang giày hơn. Đến nổi bây giờ mỗi khi xỏ chân vô đôi dép em thấy mất tự tin hẳn…Anh biết không? em mua đôi dép mà đến nay là gần 3 năm trời mà nó vẫn chưa hư nữa vì em chỉ mang nó được một thời gian ngắn là đã mang giày luôn rồi…Cuộc “cách mạng giày” của anh dành cho em đã thành công mỹ mãn rối đó anh có biết không…?

Có một hôm khi em tới nhà anh chơi, anh lại lục đục soạn ra một giỏ quần áo, rồi bày ra trước mặt em phân trần: “Anh có mấy cái áo sơ mi, em của anh nó gửi về và của mấy đứa bạn anh tụi nó mua cho nhưng size nhỏ quá, tướng anh thì bự quá, anh không mặc vừa, anh cho em nè, đem về mặc đi làm đi, còn mấy cái quần này nữa, anh không thích mặc vì tụi nó mua cho mà anh thấy không đúng “gu” của anh là anh không chơi em ơi!…em gom về luôn dùm anh cho nó nhẹ tủ, anh cám ơn nhiều…he he! Mà không phải là đồ cũ nữa đâu nghen…”
Lần này thì em hết ngại rồi, em nhận đồ anh cho mà lòng em vui lắm, em biết đó anh tình cảm chân tình của anh dành cho một đứa em như em…Anh còn tười: “Để anh kiếm cho em cái túi hiệu đẹp đẹp em đựng quần áo mang về cho nó…sang, chứ quần áo mà cho vô túi xốp ôm về …nhìn kì lắm!…anh là vậy đó!

.............

Không hiểu sao mà thời gian sao mà ngắn quá, anh mới mất ngày trước thì ngày sau đã hoả táng anh rồi? Hèn gì khuya hôm đó trời mưa tầm tả, giờ đó em vẫn còn thức ngồi bên máy tính, em nào có biết lúc đó anh đã âm thầm ra đi trong đau đớn…

Trangram.jpg picture by huutienvl






….Cuộc đời anh vốn khổ, khổ vì lo cho gia đình, cho vợ con, cho bạn bè, khổ vì mắc căn bệnh quái ác, cho đến phút cuối cùng anh vẫn khổ, Thời điểm anh ra đi thì trời lại mưa dầm dề…thân xác anh lại phải chịu lạnh, chịu ướt trên đường từ bệnh viện về nhà, về đến nhà rồi cũng không có chổ nào cho anh nằm vừa hết, anh nằm trên cái ghế bố mà chân anh phải gác ở bên ngoài…bởi vì anh cao lớn quá mà…Vậy mà khi còn sống anh toàn lo cho người khác, đã là bạn bè của anh thì không ai mà anh không lo lắng cho người ta hết…

............

…Trong tất cả những người bạn bè anh em với anh, em là người có thâm niên quen anh ít nhất, nhưng em cũng đã được anh quan tâm lo lắng rất nhiều, anh để ý thấy em hay mặc lại đồ cũ đi làm, anh cũng biết em đi tối ngày ngoài đường về nhà là mệt mỏi lăn ra ngủ đôi khi làm biếng giặt đồ…Nên anh kêu em khi nào đi làm thì mang hết quần áo qua nhà anh bỏ vô máy giặt, rồi chiều tối đi làm về ghé lấy…
Anh thấy em ngày càng ốm đi, anh hỏi nguyên nhân vì sao, Em tâm sự rằng vì em ở một mình, đi làm suốt ngày chạy ngoài đường ăn toàn cơm đường cháo chợ, đôi khi ăn uống chỉ là đối phó với bao tử cho nó đỡ cồn cào mà thôi… cho nên thiếu dinh dưỡng…
Anh la cho em một chặp rồi liền đi gom cho em mấy thùng bánh kẹo kêu em mang về để buổi tối em thức khuya ngồi máy tính đói bụng thì có cái để ăn, chứ em ở tuốt vùng sâu vùng xa của Nhà Bè như vậy thì buổi tối làm gì có ai bán cái gì cho em ăn, làm gì thì làm chứ chuyện ăn uống là không thể xem thường được nghe em!…


.........

.......Vậy thì em chỉ có thể tới viếng anh buổi chiều nay mà thôi anh ơi, bởi vì ngày mai thứ 7 nhưng em vẫn đi làm bình thường chứ không được nghĩ, em làm xong ra thì đâu còn kịp đưa anh đi hoả táng nữa…nghĩ vậy cho nên em quyết tâm là buồi chiều tối đó phải đi viếng anh cho bằng được…
Nhưng lúc em về nhà tắm rữa chuẩn bị đi qua thăm viếng anh thì trời bổng đổ mưa như trút nước, em ngồi nhà đợi mưa tạnh mà sốt cả ruột, chưa có trận mưa nào lớn như trận mưa này, em cảm giác như là có sự cố tình trong trận mưa ấy…Không lẽ số anh là số khổ? cho đến lúc anh được yên nghĩ rồi mà anh cũng không được yên ổn nữa hay sao?!, hay là anh vẫn cố tình không muốn cho em đến với anh lần cuối ? Trong suốt thời gian anh đau đớn vật vã chống chọi với bệnh tật anh đã trốn tránh em chưa đủ hay sao anh?





tinhtrangnoidatkhachzs8.jpg picture by huutienvl




...........
- Tiến, lúc này em ốm quá…mẹ em lại về quê rồi phải không?
- Dạ, em lại phải ăn cơm bụi rồi anh ơi, em thường xuyên bỏ bữa vì nhiều khi em cài máy tính cho người ta qua khỏi giờ cơm, khi xong việc thì ăn không còn ngon miệng nữa…
Nghe xong anh lại la cho em một chặp nữa về việc giữ gìn sức khoẻ. Em vẫn không quên nhớ lời anh ngày đó:
“Từ rày trở đi nếu khi nào em thấy trong người có gì lạ, hay đêm hôm em lỡ đau bệnh gì thì phải gọi điện thoại cho anh liền nghe hôn? Tụi anh ai cũng có gia đình, có chuyện gì cũng có người thân bên cạnh chăm sóc, còn em thì ở có một mình mà ở tuốt cái nơi hẻo lánh như vậy thì lúc nữa đêm ai hay ai biết mà lo cho em…! Nhớ chưa?”

Trước khi em chia tay anh ra về anh còn vui vẽ nói với em:
- Vài bữa nữa anh và con Giang đi Thái Lan lấy hàng, một tuần là anh về, thích ăn cái gì anh mua cho?
- Dạ! gì cũng được anh, miễn …có ăn là em khoái…he he
….
Rồi một tuần trôi qua, em đoán chừng anh đã về rồi nên em gọi điện thoại cho anh để canh mà…lấy bánh kẹo Thái lan về ăn chứ…
Em gọi mấy lần mà anh không bắt máy, ngày hôm sau em gọi tiếp, em canh me những giờ bình thường anh rảnh để gọi mà vẫn không được khi thì tắt máy, lúc mở máy nhưng anh không nghe…Không biết có chuyện gì xãy ra với anh không nữa, không lẽ anh đi Thái chưa về??? Nhắn tin cho anh thì không thể vì em biết anh bị cận không đọc được tin nhắn của em. Em định gọi lần này nữa nếu không được thì thôi…thì lần này anh bắt máy:
- A lô!
- Em Tiến nè, anh đang ở đâu vậy?
Giọng anh nghe thều thào:
- Anh đang ở trong bệnh viện Phạm Ngọc Thạch nè em…
- Trời…

Ngày em vô bệnh viện thăm anh trời cũng mưa tầm tả như cố tình ngăn em…nhưng em cũng đã tới được. Nhờ nhìn thấy vợ chồng Maika mà em tìm ra được phòng anh…
Thì ra anh đã không đi Thái Lan được vì khi khám sức khoẻ trước khi đi bác sĩ đã phát hiện phổi của anh có vấn đề nên người ta không cho anh đi.
Mẹ anh và chị Mai vợ anh lo sợ mà khóc lóc tùm lum, nhưng tụi em và bản thân anh cũng không tin là anh bị bệnh vì nhìn tướng tá anh như Lý Đức vậy mà bệnh sao được, anh cũng không hút thuốc, không bị ho gì hết thì sao phổi anh bị gì được. Chính em là người khuyên và động viên anh nhiều nhất vì em cũng biết chút đỉnh về y học mà…khi trên xe đưa Chị Mai về nhà, em thấy chị Mai cứ lo sợ chuyện không hay xãy ra cho chồng mình, thì em cũng khuyên chị Mai như vậy…Em chắc chắn rằng anh sẽ không sao, đợi kết quả xét nghiệm sắp tới là biết liền thôi…Nhưng ai có ngờ đâu…Anh ơi!


p1010886.jpg picture by huutienvl




Cơn mưa vừa dứt, em nhìn đồng hồ mới có 7h tối. vậy là đi qua viếng anh được rồi, nhưng khi em mở của bước ra đường thì trời ơi, con đường trước nhà em bị ngập nước mưa, đã trở thành con sông tự lúc nào, người ta bị tắt máy dắt xe lội nước quá trời vì nước ngập quá nửa chiếc xe. Anh lại cố tình không cho tới thăm anh như khi anh còn sống sao anh…?


- A lô! Anh hả?Em Tiến nè… Anh đang ở đâu vậy?
- Anh về nhà rồi em, anh đang ở nhà mẹ anh
- Anh khoẻ chưa mà về nhà rồi vậy? Em đang ở bệnh viện nè, vào thăm anh nhưng người ta nói anh về rồi…
- Anh khoẻ rồi em, vài bửa nữa vô tái khám lại thôi…

Em bực mình vì anh về nhà mà em không hề biết gì hết, nhưng em cũng thật sự thấy nhẹ nhỏm khi biết anh không sao, vậy là coi như không chuyện gì xãy ra cho anh rồi…
Nhưng em có biết đâu, trong những người bạn thân của anh, em là người duy nhất được anh giấu không cho biết sự thật về bệnh tình của mình. Trong suốt thời gian sau đó em tìm đủ mọi cách vẫn không thể nào em liên lạc được với anh, gọi điện cả chục lần thì mai mắn được một lần anh nghe điện thoại, hỏi anh thì lúc nào anh cũng nói anh khoẻ và đang đi chơi đây đó rồi không có ở Sài Gòn, khi thì anh nói anh ở Sài gòn nhưng anh bận việc bên nhà mẹ anh rồi…Hỏi về bệnh tình anh thì anh chỉ nói là anh vẫn uống thuốc bệnh viện cho về cho dứt hẳn và lâu lâu đi tái khám vậy thôi…Em vẫn vô tư, tin lời anh nói và em cũng thật sự thấy mừng cho sức khoẻ của anh…
Cho đến khi em tình cờ đến nhà sửa máy tính cho con Maika, em hỏi chuyện thì em mới biết được sự thật…
Thì ra anh đã biết mình mắc phải căn bệnh ung thư ngay sau khi khám bệnh đi Thái Lan lần đó mà anh đã giấu em, em cũng không hiểu tại sao anh lại giấu em? Anh xem em là người như thế nào mà anh lại giấu em chứ?
Anh đã đi xạ trị, và kết quả là tóc anh bị rụng, trông ghê gớm và xấu xí cho nên anh dặn thằng Giang và con Maika là đừng cho em biết và đừng để em nhìn thấy anh cho đến khi nào anh bình phục hẳn…
Biết được sự thật, em đã giận anh vô cùng. Tại sao anh lại làm điều đó với em? Anh có xem em là một đứa em không mà lại giấu em như vậy? Anh dù có xấu xí, có gớm ghiếc đến thế nào đi nữa thì anh vẫn là người anh mà em quí trọng kia mà…Em tức mình không thèm liên lạc với anh nữa…
Cho đến hôm em đến nhà thằng Giang để mừng nó khai trương nhà mới, em gặp lại anh…vẫn vóc dáng to lớn nhưng trông anh yếu hẳn ra, miệng anh vẫn cười nói huyên thuyên, vẫn làm trò chọc cười cho mọi người nhưng một lúc anh lại nằm xuống than mệt và thở một cách khó nhọc…
Trong suốt bửa tiệc anh không ăn được món nào nhưng vẫn cố làm cho mọi người bò lăn ra cười vì những câu chuyện của anh…Em cũng cười nhưng em luôn quan sát anh và em cảm giác được là anh vẫn cố tình né tránh nhìn vào mắt em và anh hay chuyển sang đề tài khác khi em hỏi về bệnh tình của anh…buổi tối mọi người đi hát karaoke, anh vẫn cố gắng đi chung với mọi người dù lúc đó anh đang rất mệt…anh là vậy!
Sau lần đó thì anh đã chịu nghe điện thoại của em, anh chịu nói thật cho em biết về bệnh tình của anh, anh nói anh yếu và mệt lắm, cho nên anh không muốn gặp ai nữa hết. Em hiểu và không giận anh nữa, chỉ còn biết nói lời động viên anh cố gắng điều trị để mau bình phục mà thôi…anh em vẫn nói chuyện qua điện thoại vui vẽ nhưng khi em đề nghị cho em được đến nhà thăm anh thì anh lại né tránh đi…


Em ngồi đợi cho tới 9h30 mà nước trước nhà em vẫn chưa rút hết, mưa lại bắt đầu lâm râm nữa, em quyết định phải đi thôi, em gọi điện thoại cho con Maika và biết nó cũng đang ở nhà anh, vậy là em thấy yên tâm lên đường, chạy một đỗi em lại nhớ ra mình quên đem theo áo mưa…bực thiệt. Anh lại muốn thử thách lòng kiên nhẫn của em trong giờ phút này sao mà khiền cho trời lại mưa nữa vậy…? Nhưng giờ thì em đã quyết dù có mưa gió cỡ nào thì em cũng đi …Em sợ mai em không thể đi tiển đưa anh được thì cơ hội gặp anh chỉ còn lại tối nay mà thôi…


............

…Em đang ở nhà thằng Giang, chuông điện thoại em chợt reo lên, nhìn thấy số điện thoại gọi đến cho em là số của anh…em hết hồn nhìn thằng Giang…Sao tự dưng anh lại gọi điện thoại cho em???....Thì ra anh chỉ gọi để hỏi em về cách cài cái laptop anh mới mua. câu chuyện không có gì quan trọng nhưng em thấy vui trong lòng vì anh còn nghĩ tới chuyện mua laptop xài tức là anh đã thấy khoẻ lại rồi, trong lòng em thầm mừng cho anh vì anh đã chiến thắng căn bệnh hiểm nghèo…mấy ngày sau em điện thoại hẹn đến nhà thăm anh…anh đã vui vẽ đồng ý…Em càng thấy vui hơn tin rằng anh đã thật sự hết bệnh. Em nhanh chóng chạy tới nhà anh ở chung cư Tôn Thất Thuyết......
........
…Cửa vừa mở, em giật mình và đứng như trời trồng người ngay trước của nhà anh…
..........

….Cuối cùng rồi em cũng đến và lại nhìn thấy anh, cũng với dáng vẻ to kềnh, gương mặt râu ria và cũng với nụ cười thân thiện quen thuộc trên môi…nhưng bây giờ nhìn thấy anh mà trong lòng em xót xa quá…bởi đó chỉ là anh trên tấm hình được gắn trên quan tài của anh mà thôi, xung quanh linh cữu anh là vô số những vòng hoa chia buồn của bè bạn và người thân…em chợt liếc mắt ngó một vòng …. không biết hương hồn anh có đâu đây không…để anh thấy được cảnh anh em bè bạn anh vẫn luôn ở bên cạnh anh cho đến phút cuối này ….




2293846796_9970a4f003_b.jpg picture by huutienvl




Em chợt nhớ tới những lời mà anh đã từng nói với em rằng: “Anh luôn chơi với bạn bè hết mình, anh cố gắng chơi làm sao mà cho dù tới lúc anh và người ta không còn là bạn bè với nhau nữa thì người ta sẽ không thể nào quên được những điều tốt đẹp mà anh đã dành cho họ trong suốt thời gian chơi với nhau…và anh muốn em sau này cũng vậy…



........Nghĩ tới đây em lại thấy tức anh vì chuyện anh đã không muốn cho em gặp anh trong lúc anh bệnh nặng…không lẽ anh cũng muốn cho em không quên anh hay sao…mà nào có quên anh bao giờ đâu chứ??? Nhìn thấy hình ảnh anh đang cười, nhớ lại chuyện cũ, tự dưng em lại thấy ghét anh quá…
.............

…Kể từ ngày ăn tân gia nhà thằng Giang tới nay có bao nhiêu lâu đâu mà bây giờ em nhìn anh hết muốn ra, tươi cười mở cửa ra đón em là anh - đúng là anh rồi nhưng bây giờ trong một thân thể của một ông già 60 tuổi. Anh ốm và già hơn trong trí tưởng tượng của em nhiều lắm. Trên đường tới thăm anh em cũng đã tưởng tượng ra hình hài anh sẽ tiều tuỵ như thế nào trong suốt thời gian qua để em ứng xữ sao cho anh đừng có mặc cảm là mình đang bệnh nặng…thế nhưng vừa thấy anh em đã không thể không bật ra tiếng kêu: “Trời…”
.....Em vô nhà mà không dám nhìn thẳng vào anh, em dù cố gắng cười nói vui vẽ nhưng em thấy mình “diễn” vẫn không đạt. trong khi anh thì ngược lại. anh lại là người tạo không khí vui vẽ và bình thường lại cho em bằng những câu hỏi của anh…Anh kể cho em nghe hết sự thật về bệnh tình của anh, về những đau đớn vật vã mà anh phải gánh chịu trong suốt thời gian xạ trị…em nghe mà thấy mình có lỗi với anh vô cùng, trong khi bạn bè ai cũng biết và lo lắng cho anh chỉ có mình em là không giúp gì được cho anh hết…anh tươi cười an ủi ngược lại em: “.....Anh không muốn em nhìn thấy anh trong bộ dạng xấu xí và trong tình trạng bệnh hoạn như thế này mà thôi… anh muốn trong mắt em anh vẫn mạnh khoẻ và vẫn…đẹp...". Anh cười và em cũng cười…em không còn trách anh nữa, anh em vẫn nói chuyện thân thiện như xưa…anh nói bây giờ anh đã bắt đầu bình phục, không còn xạ trị nữa, anh đã bắt đầu ăn uống được rồi chứ lúc trước thấy cơm là anh ói lên ói xuống…Em nghe mà thương anh quá chừng…không ngờ thân anh mà phải gánh chịu căn bệnh với biết bao là đau đớn đến như vậy…


Hôm nay em đi làm mà tâm trí anh em cứ đâu đâu, không biết cách nào để kết thúc công việc sớm để đi tiển anh đây…
Buổi sáng mới 8h30 là em đã có mặt ở công ty rồi, ai cũng hỏi sao em đi làm sớm vậy, vì thường ngày thì 10h em mới có mặt không hà. Em làm việc mà cứ lẩm bẫm trong đầu: “ Anh có linh thiêng hãy phù hộ cho em xong sớm để em có thể đưa anh ra đi lần cuối…anh ơi”
Mọi công việc của ngày đó trôi qua nhanh và suôn sẽ như có một sự sắp xếp vô hình nào đó cho tới 12h trưa là em xong việc, vậy là kịp thời gian rồi…có xãy ra một trục trặc nhỏ trong công việc khiến em trể thêm 30 phút nữa, vậy là chỉ còn có 30 phút nữa là tới giờ động quan…không biết em có qua tới nhà anh kịp không đây…? Em lên xe và lại lẩm bẫm trọng miệng: “Bây giờ em bắt đầu chạy đua qua với anh đây…anh có thương em thì anh hãy dẹp đường cho em đua an toàn nghen anh…!” và em đã tới nhà của anh với một thời gian nhanh lạ kỳ: chỉ trong vòng 15 phút. Lễ động quan anh cũng rục rịch bắt đầu…Mọi người bắt đầu khóc thút thít trong khi anh vẫn với nụ cười quen thuộc, mắt anh vẫn quan sát mọi người…
Mọi nghi lễ diễn ra nhanh chóng, linh cữu anh được đưa lên xe trong tiếng khóc nghẹn ngào của bao người thân…không ngờ con Maika cũng khóc…chưa bao giờ em thấy nó khóc dù bất cứ chuyện gì...
Trên đường chạy theo xe chở anh ra Bình Hưng Hoà, em lái xe mà suy nghĩ rất nhiều, em nhớ lại ngày mới quen biết anh, nhớ tất cả những tình huống xãy ra giữa anh và em…càng nghĩ càng nhớ lại em càng thấy thương cho anh nhiều hơn…em biết anh ham sống đến dường nào, anh đã cố gắng rất nhiều và anh chỉ mới bắt đầu thời gian hưởng thụ mà thôi, vợ chồng anh mới mua được căn nhà chung cư chưa ở được bao lâu là anh đổ bệnh, thằng Bảo con anh nó vẫn còn nhỏ quá, nó ôm linh vị anh trên tay mà cứ hồn nhiên tươi cười nào có biết chuyện gì xãy ra với bố nó đâu…Chị Mai vợ anh không biết chạy xe honda, hằng ngày đi bán vẫn cần có anh đưa đón…anh đi rồi chị Mai sẽ xoay sở thế nào đây?
Còn anh em bạn bè nữa, anh cũng cần có mọi người, mọi người cũng cần anh biết bao. Mất anh mọi người sẽ buồn biết bao…Trừ em ra, vì em chỉ mới quen anh hơn 3 năm nay. Còn bao nhiêu người bạn khác, những người đã từng chia bùi sẽ ngọt với anh mấy chục năm qua thì đối với họ, anh cũng đã trở thành một phần trong đời sống rồi…
Giờ đây linh cửu anh đang yên vị trên ranh giới giữa cõi trần và hư vô, chỉ cần một cái bấm nút anh sẽ vĩnh viễn về với cát bụi, anh sẽ mãi mãi thanh thản, vĩnh viễn không còn bị cơn đau của căn bệnh ung thư hành hạ thể xác nữa…chỉ còn lại nơi đây bao nỗi tiếc thương anh của bạn bè, anh em thân thuộc… Như vậy là anh đã thực hiện đúng như những lời anh nói, khi anh không còn chơi với một ai đó thì người ta cũng sẽ không bao giờ quên được những tình cảm mà anh dành cho họ…Em cũng sẽ không bao giờ quên được…em biết chắc là như vậy… mặc dù em anh có mấy năm ngăn ngủi thôi huống chi những người chơi với anh mấy chục năm qua thì họ sẽ tiếc thương anh đến cỡ nào… Nghĩ tới đây thì em lại nhớ tới chuyện anh không muốn cho em gặp anh lúc anh đau đớn nhất, tại sao em vẫn không quên được chuyện đó nhỉ? Nhìn vào di ảnh của anh, anh vẫn nhìn và cười em như trêu chọc em như ngày xưa đó thôi…vậy mà tại sao chứ?…trong giây phút cuối cùng này em lại thấy ghét anh…ghét vô cùng….

Chỉ còn vài phút nữa mà thôi …Anh hãy nhìn đi… Chị Diễm My nè, Con Maika nè, thằng Giang nè, Hùng Chuột nữa nè và con bao nhiêu người bạn của anh khác nữa mà em không biết hết tên, cả những người cứng rắn nhất cũng rấm rức khóc tiển đưa anh…anh có thấy không? Mọi người đối với anh là như vậy đó!

….Rồi mọi tình cảm dồn nén bỗng bật vỡ oà khi linh cữu anh bắt đầu được hạ xuống…mọi người bổng bật khóc thành tiếng và xúm lại nhìn theo linh cữu anh, ai cũng cố gắng đưa tay chạm vào anh một lần cuối trước khi anh về với cõi vĩnh hằng, chỉ có một mình em là không. Em bước lùi lại như trốn tránh một điều gì đó…mắt em vẫn không rời di ảnh của anh, anh vẫn nhìn em cười, trông anh vẫn thật đáng ghét…lúc em khó khăn nhất anh cũng có mặt bên em, khi em cần anh bênh vực cho em, anh cũng sẳn sàng, em kg thể nào quên được khi anh nói thẳng vô mặt người ta rằng: “nếu không vì thằng Tiến thì tui cũng không thèm làm chuyện này đâu…” Anh thương em như vậy mà tại sao khi anh đau yếu anh lại không cho em có mặt bên anh là sao hả?... Anh có thấy đã mấy năm trời qua mà tới bậy giờ đi làm em vẫn còn mang đôi giày của anh cho không? Anh có công nhận là anh bất công với em không anh?


Lưng em chạm mạnh vào bức tường nóng hổi của nhà hoả táng…em biết mình không thể lùi lại được nữa…tức là em không thể nào trốn tránh được một thực tế là anh đã vĩnh viễn đi xa, anh đi thật rồi…quan tài anh đã hạ xuống hết …em cố mở căng mắt ra cũng không còn thấy được nụ cười trên di ảnh nữa…tất cả bổng nhoà đi trước mắt em, má em nóng hổi, mắt em cay xè…Em không hiểu sao mình lại khóc được? Em đang ghét anh mà…anh có coi em là người thân của anh đâu mà em lại khóc? Trong suốt thời gian anh bệnh anh có cho em được một lần thăm hỏi chăm sóc anh đâu mà em lại tiếc thương anh thế này? Tại sao vậy anh ơi…??? Em đã không còn thấy gì trước mắt mình nữa rồi, bên tai em chỉ còn nghe tiếng của chị Diễm My nói trong nức nở: “Từ nay mình hết thấy anh Vũ nữa rồi Tiến ơi…!” Em thật sự hết thấy anh nữa rồi, em thèm được khóc thành tiếng như chị Diễm My biết bao…tay em quàng qua vai chị Mi bóp chặt an ủi mà cũng như cố kềm nén những giọt nước mắt của chính mình…linh cữu anh đã được đẩy vào trong hoả đài…lữa bùng lên…mọi thứ tan biến hết rồi ....Trời ơi...! tụi em đã vĩnh viễn không còn thấy anh được nữa sao? Vĩnh biệt anh, anh ơi...!!!
…Trong phút cuối cùng này em chợt nghe bên tai em văng vẳng có tiếng chuông điện thoại reo vang…và một giọng nói quen thuộc cất lên:


- Có phải em sửa máy vi tính không em?
- Máy tính nhà anh vị virus hay sao đó…………, anh không làm gì được hết….. Em tới nhà ………….sửa dùm anh…..
- ………….
- Có phải em sửa máy vi tính không em?
- …………
- Có phải em sửa máy vi tính không em?
-...............
- Có phải em sửa máy vi tính............. không........... em..........?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét